Những người đi qua nhau

Người lạ đi qua người lạ, con đường vẫn là con đường.
Người thương đi qua người thương, con đường hóa thành tổn thương.
Có những lúc, bạn bè không giải quyết được nỗi buồn. Nhưng một bản nhạc, một món ăn ngon, một bộ phim thú vị hay một quyển sách hay có thể làm được điều đó.

Có những lúc, lời khuyên trăm ngàn lần triết lý sâu sắc cũng chẳng giải quyết được những rắc rối đang ngổn ngang trong lòng bạn. Nhưng một chuyến đi xa hay một nơi yên tĩnh có thể giúp bạn tự tìm được lối thoát cho mình.

Có những lúc, bạn tìm đến một người không phải để mong mỏi được nghe họ nói, bạn chỉ cần họ ngồi lặng yên bên mình, an nhiên như một làn gió, để mặc cho bạn chìm vào thế giới của riêng bạn. Bạn ngủ quên, người đó lặng lẽ rời đi, nỗi buồn cũng tan chảy.

Có những lúc, bạn mở danh bạ điện thoại, những cái tên rất dài, bạn chẳng biết phải gọi ai, nhưng đột nhiên trong đầu bạn lại nghĩ đến một số điện thoại đã xóa bỏ từ lâu. Bạn nhấn phím, lặng nghe đầu bên kia trả lời, bạn mỉm cười – cúp máy. Đôi khi, sự đối thoại chỉ cần từ một phía.

Có những lúc, bạn chẳng muốn tìm kiếm gì cả – nhưng sâu thẳm trong lòng bạn lại không ngừng chờ đợi một điều gì đó thật ấm áp sẽ đến.

Cuộc đời trả lại cho chúng ta những mối quan hệ thật kỳ lạ sau khi đã đi hết một vòng, rốt cuộc thì người lạ – người quen vẫn thường đổi chỗ cho nhau trong những lúc con người cô đơn nhất.

Một khúc tản mạn của nhà văn Mộc Diệp Tử

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Xem Thêm  Cuộc sống giống như một cái ống kính máy ảnh
Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận