ANH THÍCH EM HƠN

ANH THÍCH EM HƠN Anh thích mưa nhưng anh thích em hơn Bởi vì em làm tim không lạnh giá Mưa chỉ đến thấm xuyên qua kẽ lá Thấm vào anh, rùng mình những ngày xa Anh thích phố nhưng anh thích em hơn Phố về đêm chắc nhiều người

CHỒNG CON ĐANG BẬN

CHỒNG CON ĐANG BẬN Hôm nay mẹ bảo phải lấy chồng Bạn bè cưới hết, cứ lông bông Con chỉ biết cười, trả lời mẹ Chồng con bận lắm, mẹ biết không. Chồng con đang bận tán gái rồi Tán hoài chưa đổ, toát mồ hôi Chỉ mong lấy được

NHỚ VÀ QUÊN

NHỚ VÀ QUÊN. Tôi dặn lòng quên đi đừng nhớ nữa Kỉ niệm nào rồi cũng sẽ phôi pha Nỗi đau nào rồi cũng sẽ trôi qua Vết thương sẽ không còn hành hạ mãi Phần còn lại của quên là nhớ Và những điều không nhớ là quên Sống

Ta chọn

Ta chọn – Ta chọn cách âm thầm để sống Ngày nối ngày gặm nhấm nổi đau Em ra đi để vần thơ lại Ta dại khờ tưởng nhớ hóa quên — Ta trong đêm vẫn mãi miết tìm Mấy giọt đắng nằm rơi lăn lóc Ta tự mình tự

Nếu có thể

Nếu có thể xin thử làm chiếc lá Để được sinh ra lần nữa ở trên cành Ngắm vạn vật cứ trở mình xanh biếc Rồi úa tàn, rớt xuống một vòng quanh. Nếu có thể xin thử làm ngọn gió Vô định, lang thang, lúc lạnh giá, cô đơn

CUỘC ĐỜI

CUỘC ĐỜI ————- Cuộc đời tựa như một bài toán khó Cách giải nào ra đáp số không sai ? Phải làm sao để được đâu vào đó ? Ta lẩm nhẩm … nhân , chia , cộng , trừ hoài — Cuộc đời có cả hai mặt phải ,

TÂM SỰ VỚI NGƯỜI HÀNG XÓM

TÂM SỰ VỚI NGƯỜI HÀNG XÓM Phải chăng em, đã ba mùa lá đổ Hàng Phượng già cũng mấy độ thay hoa Ôm niềm riêng ấp ủ mỗi chiều tà Anh cứ ngỡ xa mờ theo dĩ vãng Ba năm trôi, anh tưởng người quên lãng Chợt ùa về, nghe

1 2 3